“Sau khi ăn xong bữa, giáo sư cầm chén đưa cho người mẹ già 70 tuổi: “Mẹ, rửa chén đi nhé!””- câu chuyện cảm động dù không rõ nguồn gốc nhưng đang được chia sẻ rất nhiều trên mạng xã hội…
Khi còn học ĐH, một lần đi thực tập trở về, chúng tôi dẫn cả nhóm về nhà giáo sư liên hoan …
Sau khi buổi tối vui vẻ kết thúc, trên bàn mâm chén bày la liệt. Mấy bạn học muốn mang đi rửa, giáo sư vẻ mặt tươi cười ngăn lại nói: “Đừng vội, có người rửa đây này!”.
Giáo sư đem chén đũa bỏ vào bồn nước, trước tiên dội hết dầu mỡ, sau đó nhẹ nhàng đến bên người mẹ già 70 tuổi nói: “Mẹ, rửa chén đi nhé…”
Học sinh chúng tôi bỗng dưng thấy quá đỗi bất ngờ…
Bình thường ông là một giáo sư thanh tao, nho nhã, sao lại có thể đối đãi với người mẹ đã cao tuổi như vậy?
Chỉ thấy bà cụ thay đổi hẳn nét ủ rũ nãy giờ trên bàn ăn…
Khuôn mặt rạng rỡ, bà đi đến bên cạnh bồn rửa chén, chậm rãi rửa chén, mất khoảng nửa giờ mới rửa xong.
Giáo sư vui vẻ nói với bà cụ: “Mẹ vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút nhé!”
Ông cầm khăn mặt, lau tay cho mẹ.
Sau khi giáo sư đưa mẹ về phòng, lại quay vào bếp, đem chén ra rửa một lần nữa.
Giáo sư nhìn lũ học trò chúng tôi, khi ấy còn đang kinh ngạc không hiểu gì, nói: “Làm mẹ thì lúc nào cũng muốn làm chút gì đó cho con mình. Dù già rồi, nhưng trong mắt mẹ, con mãi mãi cần sự nâng đỡ của mẹ. Để bà rửa chén, bà sẽ cảm thấy con vẫn cần mẹ, một ngày trôi qua sẽ thấy rất phong phú và ý nghĩa. Hiếu kính cha mẹ, ngoại trừ việc giúp đỡ cha mẹ ra, còn phải cho cha mẹ một cơ hội để yêu thương chúng ta”.
Khiến cho người nào đó có cảm giác là người khác còn cần mình, thì họ sống mới có một mục tiêu, có mục tiêu rồi thì cuộc sống mới phong phú và ý nghĩa, lực sống vì thế mà có thể sinh động mạnh mẽ.
Mà trong mắt cha mẹ, con cái mãi là con cái, cho dù các con có trưởng thành rồi, thì người làm cha làm mẹ mãi mãi không bao giờ buông được chúng …
Con cái mãi mãi là khối thịt đỏ hỏn trong lòng cha mẹ, một báu vật trong tay cha mẹ. Chúng ta mãi mãi là nỗi bận tâm mà cha mẹ già không bao giờ buông bỏ được…
Tôi tin câu chuyện có thật…
Câu chuyện này nhận được sự đồng cảm, bởi nó khiến những người ở độ tuổi trung niên liên hệ tới bố mẹ mình, và những bạn trẻ nhớ tới ông bà mình.
“Bà ngoại tôi năm nay 89 tuổi. Mắt bà kém, tai không nghe rõ, nhưng mỗi lần bố mẹ đưa bà về nhà tôi chơi bà đều không chịu ngồi yên đâu, đều muốn giúp mẹ tôi là gì đó như nhặt rau. Lúc đầu mọi người không đồng ý cho bà làm đâu, bảo bà cứ để đấy, bà chỉ việc ngồi chơi, xem tivi thôi, nhưng bà không chịu, cứ đòi làm bằng được. Mọi người đành để bà làm thì bà rất vui. Rau bà nhặt chưa sạch thì mọi người vẫn nhặt lại, nhưng không phàn nàn gì với bà hết” – bạn Quang Anh (Hà Nội) kể.
Chị Hoa Mai (Lạng Sơn) xúc động chia sẻ: “Tôi thấy ngay hình ảnh của mẹ tôi trong bài viết này. Mẹ tôi cũng chỉ thích được làm gì đó, được chăm sóc cho con cái dù chúng tôi cũng đã làm cha, làm mẹ. Từ khi tôi đi làm cho tới lúc có bầu và sinh em bé, chiều nào về mẹ cũng vắt nước cam hay pha một loại nước giải khát nào đó cho tôi uống. Lúc mới đầu, tôi cũng ngại lắm, con gái lớn tướng không pha nước được cho mẹ, lại còn để mẹ “phục vụ” mình, thậm chí còn gắt gỏng “Mẹ cứ kệ con”. Nhưng dần tôi hiểu ra, do sức khỏe yếu phải ở nhà nên mẹ luôn muốn làm việc việc kia dù nhỏ bé để không có cảm giác mình là người thừa thãi, là gánh nặng. Nên tôi thay đổi thái độ, vui vẻ đón nhận sự chăm sóc của mẹ, thì mẹ rất vui. Đên bây giờ, khi mẹ đã không còn, đôi khi tôi vẫn nhớ đến những ly nước mẹ đã pha cho”.
“Tôi nghĩ rằng những người còn mẹ già trên 70 tuổi mới có thể hiểu hết ý nghĩa bài viết này” – anh Nam Hải (Hà Nội) bình luận. “Còn các bạn trẻ đọc câu chuyện này có thể thấy buồn cười không cảm nhận được ý nghĩa. Không nói đâu xa, ngay như con tôi bây giờ ăn xong mà bảo tôi hay mẹ nó thế chắc chắn bị ăn mắng ngay”.
“Nhưng tôi cũng đã từng có những buổi trưa về nhà mẹ, bảo: “Mẹ ơi nấu hộ con bát mì”, ăn xong lại bảo “Mẹ rửa bát cho con nhé”, mặc dù những việc như thế này tôi chỉ “vẩy tay” cũng làm được. Bởi tôi biết, đó là niềm vui của mẹ, khi đứa con trai dù không còn trong vòng tay mẹ như xưa, nhưng nó vẫn thể hiện là cần mẹ từ những việc nhỏ nhất” - Anh Nam Hải tâm sự. “Khiến cho một người có cảm giác người khác còn cần mình, họ sống mới có một mục tiêu, sẽ cảm thấy cuộc sống ý nghĩa và phong phú hơn, sinh lực mạnh mẽ hơn”.